Cho đến nay, Thành phố Hồ Chí Minh đã bước sang ngày thứ sáu thành phố thực hiện quy định “Ai ở đâu”. Lúc này, tất cả những người thân phải ở nhà trừ khi cần thiết và được phép. Kể cả việc đi chợ cũng không cần ai làm mà sẽ có quận trưởng, bộ đội, dân quân … làm thay. Vài ngày trở lại đây, hình ảnh các chiến sĩ, tình nguyện viên … cầm phiếu, đi chợ, giao hàng tận nơi không còn xa lạ. Tuy nhiên, ít ai biết rằng đằng sau công việc ấy có rất nhiều nỗi niềm không nói nên lời.
Tình huống “dở khóc dở cười” nhất có lẽ là khi các chiến sĩ đi mua nhu yếu phẩm, vật dụng cá nhân của phụ nữ. Ngộp thở tìm hàng, người ta bất ngờ khi cho tiền boa … Đó là những câu chuyện về nam đoàn viên tình nguyện đi chợ giúp người dân TP.HCM những ngày xa cách vì đại dịch Covid-19. Hãy cùng chúng tôi tìm hiểu về câu chuyện “đi chợ hộ” qua bài viết sau đây nhé!
Câu chuyện đi chợ hộ của các tình nguyện viên
Lần đầu tiên đi chợ giúp dân, các tình nguyện viên như Trần Minh Lâm. Bí thư đoàn KP.1, P.Bình Trưng Đông, TP.Thủ Đức (TP.HCM), cảm thấy vui nhưng cũng lo lắng.
Anh Lâm (25 tuổi) cho biết: “Nhận được những đơn hàng đầu tiên sau khi địa phương triển khai việc đi chợ hộ. Chúng tôi đều rất vui. Nhưng niềm vui ấy vụt tắt khi đến siêu thị thì đứng xếp hàng đợi. Đợi xong thì có nhiều mặt hàng không có”. Lúc đó, anh rất thất vọng. Đành phải gọi điện báo cho người dân để đổi sang những mặt hàng tương tự.


Có lúc nhiều nhóm tình nguyện đi chợ hộ gặp những người rất hào phóng. Lâm kể: “Chúng tôi bất ngờ khi hóa đơn là 145.000 đồng. Nhưng người dân đưa 200.000 đồng và boa luôn 55.000 đồng. Với lý do là thấy thương tụi em đã “free ship” rồi còn tốn thời gian, xăng cộ”.
Biết bao tình huống dở khóc dở cười
Nhưng cũng có hôm đơn hàng tổng cộng 249.000 đồng. Người dân đưa 250.000 đồng và nhất quyết chờ lấy tiền thối 1.000 đồng, Lâm kể.
Trong khi đó, một số tình nguyện viên trẻ lúng túng khi nhận đơn hàng của người dân. Chẳng hạn, Nguyễn Hữu Phúc, đoàn viên P.7, Q.10 (TP.HCM), kể lại: “Trong gần 100 đơn hàng hôm đó, tôi được giao phiếu có yêu cầu mua giúp 10 bịch băng vệ sinh D.S”.


Tại siêu thị, Hữu hơi lúng túng vì có nhiều loại “D.S” nên không biết phải chọn loại nào. “Tuy nhiên, tôi cũng mua được sản phẩm đúng yêu cầu của người dân. Sau khi được nhân viên siêu thị tư vấn”, nam tình nguyện viên 19 tuổi kể lại.
Sợ không đúng ý người dân
Một số đoàn viên tình nguyện phải đắn đo về các nhãn hàng. Và nỗ lực tìm cho bằng được sản phẩm theo đúng yêu cầu của người dân. “Em sợ là mua hàng không vừa ý của người dân. Còn đi chợ giúp gia đình thì muốn ăn gì là mua cái đó. Nên dễ dàng hơn”. Dương Minh Tấn, một đoàn viên 16 tuổi của P.13, Q.6, TP.HCM, chia sẻ.
Tấn kể: “Mỗi lần đi chợ hộ, tụi em phải chạy vòng quanh cái siêu thị để tìm những thứ người dân cần. Tụi em cứ gặp nhau rồi hỏi thăm. “Ủa anh ơi, có biết chỗ nào có sữa M, có bánh mì không?”. Nhiều mặt hàng em kiếm muốn ‘lé’ con mắt mà không ra…”.
Đôi khi Tấn cảm thấy thất vọng khi đơn hàng có 7 món mà hết 5 món là không mua được nên phải gọi điện thoại báo cho người dân ngay lập tức. Cũng có lúc siêu thị thiếu vài loại gia vị, Tấn chạy về nhà xin mẹ vì cho rằng “người dân muốn nấu hủ tiếu mà thiếu gia vị cần thiết thì đâu có ngon”.
Lời kết
Tấn chia sẻ: “Em cảm thấy những việc làm của mình mang lại lợi ích trực tiếp cho xã hội, cho từng hộ dân trong khu phố và em cũng cảm thấy rất vui. Vui vì được góp sức cho công tác chống dịch và vui vì được gặp gỡ, làm quen và cùng làm việc với những anh, chị trong Đoàn”.